Thứ Năm, 2 tháng 10, 2014

Văn hoá kinh doanh đặc trưng ở Việt Nam qua lăng kính người ngoại quốc

Ăn và uống là nét văn hoá không kém phần quan trọng trong kinh doanh của người Việt Nam. Nâng cốc chúc mừng trong các buổi tiệc hoặc đi karaoke là những hoạt động chính diễn ra sau bữa tối.


Văn hoá kinh doanh đặc trưng ở Việt Nam qua lăng kính người ngoại quốc
Công ty kiểm toán, kế toán hàng đầu là Grant Thornton mới đưa ra Chỉ dẫn kinh doanh tại Việt Nam 2014 nhằm phục vụ các doanh nhân và công ty nước ngoài đang muốn đến Việt Nam đầu tư và kinh doanh. Trong hướng dẫn có đề cập đến những nét văn hoá trong kinh doanh rất độc đáo của người Việt Nam.
Dưới đây là một số điểm được đề cập đến trong chỉ dẫn của Grant Thornton:
Namecard
Luôn luôn phải mang card visit khi bạn tới thăm Việt Nam hay tham dự các buổi họp và hội nghị kinh doanh. Khi gặp một ai đó lần đầu tiên, sẽ là lịch sự khi đưa card visit của bạn bằng 2 tay.
Khi nhận card, đừng bỏ ngay vào túi, hãy dành một vài phút để xem qua thông tin trên card của người đưa, nhớ phát âm chuẩn tên của họ và thể hiện việc bạn đánh giá cao cơ hội được gặp gỡ với họ. Sau khi kết thúc quá trình này, hãy đặt namecard vào trong ví của bạn để tỏ rõ sự tôn trọng.
Ngoài ra, nếu được, bạn nên có một chiếc name card song ngữ bẳng cả tiếng Anh và tiếng Việt để trao lại cho đối tác.
Phong cách ăn mặc
Khí hậu Việt Nam khá nóng quanh năm, đặc biệt là ở vùng phía nam vì vậy hãy cân nhắc thật kỹ và tìm bộ trang phục phù hợp với bạn khi cần phải tham gia hội nghị, hay các hoạt động khác liên quan đến kinh doanh tại Việt Nam. Tốt nhất cả nam và nữ đều nên mặc những bộ vest trang trọng. Nam giới phải thắt cà vạt áo sơ mi, còn phụ nữ có thể mặc những chiếc áo cánh kín đáo.
Bắt tay
Văn hoá kinh doanh đặc trưng ở Việt Nam qua lăng kính người ngoại quốc (1)
Tục lệ bắt tay.
Tục lệ xã giao bắt tay được sử dụng cả trước buổi gặp mặt lẫn khi kết thúc. Bắt tay thường sử dụng khi cả hai phía cùng giới tính. Một vài người Việt Nam dùng 2 tay để bắt, với tay bên trái để phía trên cùng.
Vì vậy, khi đối tác là phụ nữ, hãy chờ họ đưa tay ra trước, nếu cô ấy không làm vậy, hãy cúi nhẹ đầu chào.
Giao tiếp
Người Việt Nam rất lịch sự và thường cười và đồng ý với đối tác ngay cả khi họ chưa hiểu hoàn toàn những gì đối phương nói. Cười và gật đầu ở đây là biểu lộ họ đang theo dõi đối phương nói chứ không phải để chỉ sự xác nhận đồng ý với ý kiến.
Ăn và uống là nét văn hoá không kém phần quan trọng trong kinh doanh của người Việt Nam. Nâng cốc chúc mừng trong các buổi tiệc hoặc đi hát karaoke là những hoạt động chính diễn ra sau bữa tối.
Khi rượu được mang ra trong bữa ăn, các cá nhân chỉ nên uống sau khi thủ tục nâng cốc chúc mừng được diễn ra. Cốc hoặc chén sẽ được nâng bằng tay phải và đỡ bằng tay trái.
Hoạt động nâng cốc có thể được diễn ra nhiều lần trong suốt buổi tiệc. Những câu nâng cốc thường được sử dụng là “Trăm phần trăm” và “Chúc sức khoẻ”.
Buổi họp 
Sự phân cấp thứ bậc và biểu hiện mặt rất quan trọng trong các buổi họp kinh doanh tại Việt Nam. Ví dụ, người quan trọng nhất luôn luôn được ngồi tại vị trí đầu tiên. Sự im lặng cũng nên được chú ý trong buổi họp. Đặc biệt, ngay cả khi ai đó không đồng ý với một người khác họ vẫn giữ im lặng vì vậy đừng gây ra nhiều biểu lộ.
Văn hoá kinh doanh đặc trưng ở Việt Nam qua lăng kính người ngoại quốc (2)
Buổi họp.
Mối quan hệ là yếu tố quan trọng xác định sự thành công trong hợp tác kinh doanh tại Việt Nam. Luôn luôn đầu tư thời gian trong việc xây dựng một mối quan hệ tốt đẹp trên cả yếu tố cá nhân và công việc.
Trong bất cứ buổi gặp mặt đầu tiên nào bạn cũng nên coi như một buổi để "tìm hiểu về nhau" mà thôi.
Quà tặng
Văn hoá kinh doanh đặc trưng ở Việt Nam qua lăng kính người ngoại quốc (3)
Quà tặng không phổ biến trao đổi trong lần đầu tiên gặp mặt. Tuy nhiên, một món quà nhỏ sau bữa tiệc tối hoặc một thời khắc thích hợp nào khác luôn luôn được đánh giá cao.
Người Việt Nam quan niệm, món quà không quan trọng bằng tấm lòng bạn gửi gắm trong đó.
Một hộp sô cô la, một chai rượu cô-nhắc hoặc một vật lưu niệm nhỏ từ đất nước của bạn sẽ cho thấy bạn là một người hết sức chu đáo. 


Trà My
Theo Infonet

Thứ Hai, 25 tháng 8, 2014

Những chiêu vét túi dân chơi ở casino

Không treo đồng hồ để làm mất khái niệm thời gian, dùng phỉnh thay cho tiền mặt, phục vụ rượu miễn phí... sẽ khiến người chơi mạnh tay rút hầu bao.

Nếu từng tới sòng bài, bạn sẽ nhận ra nơi đây chẳng khác nào một công viên mô phỏng xa xỉ, với âm thanh, ánh sáng và đồ uống. Theo nghiên cứu của Đại học Las Vegas, năm 2013, 23 casino tại Vegas đã thu về tổng cộng hơn 5 tỷ USD. Và trung bình mỗi casino kiếm được từ khách chơi 630.000 USD mỗi ngày. Theo Business Insider, có nhiều mánh khóe được các sòng bài thường sử dụng để kích thích người chơi đổ tiền.
casino-jpeg-2442-1408964339.jpg
Các casino có rất nhiều cách để buộc người chơi tiêu tiền. Ảnh: Mcall
1. Mất khái niệm thời gian
Nhiều casino không lắp đồng hồ treo tường hoặc cửa sổ thông ra ngoài, khiến người chơi hoàn toàn mất ý thức về thời gian. Chiến thuật này cũng thường được các trung tâm mua sắm áp dụng.
2. Ai cũng nhìn thấy người chiến thắng
Tất cả khách chơi trong casino sẽ biết được ngay khi có ai đó trúng quả đậm, bởi ánh sáng sẽ nhấp nháy và âm thanh trong phòng sẽ không ngừng vang lên cho tới khi các nhân viên xuất hiện và tuyên bố người chiến thắng. Điều này đã tạo động lực cho những người khác tiếp tục đổ tiền để thử vận may với suy nghĩ mình cũng có thể thắng.
3. Cám dỗ khắp nơi
Bạn đi chỗ nào ở Vegas cũng có cơ hội đánh bài ngay trước mặt, nhất là trong các khách sạn. Khách hàng luôn bị vây quanh bởi các tụ điểm đỏ đen náo nhiệt và thường không cưỡng lại được ý muốn ghé vào chơi vài ba ván.
4. Ưu đãi
Một vài người cảm thấy thích thú khi được miễn phí phòng ở, đồ ăn và nhiều vật dụng khác ở các casino mà không nghĩ rằng số tiền họ thua khi đánh bài chính là chi phí cho những khoản này.
5. Dùng phỉnh thay cho tiền mặt
Phỉnh là một dạng thay thế tiền mặt rất hiệu quả trong casino. Khi người chơi đã đổi tiền mặt sang phỉnh, họ sẽ có xu hướng chơi đến khi tiêu hết số đó, thay vì dừng giữa chừng và đổi lại thành tiền mặt.
6. Cấm ghi hình
Camera bị cấm sử dụng trong casino, trừ phi được dùng để ghi hình người thắng bạc. Điều đó có nghĩa là tất cả các đoạn băng về casino được phát trên TV, trong phim đều là hình ảnh ai đó đang hân hoan vui sướng vì vừa thắng được một khoản tiền kếch xù. Camera trên smartphone tương đối khó kiểm soát, nhưng những thợ ảnh với dụng cụ chuyên nghiệp chắc chắn sẽ chẳng có chỗ hành nghề.
7. Ảo tưởng về quyền tự quyết của người chơi
Chọn casino nào, chơi trò gì, đi nước bài ra sao, tất cả đều phụ thuộc vào quyết định của người chơi, chính điều này đã làm cho họ cảm thấy tự tin thái quá. Khách chơi không nghĩ rằng họ chỉ là những người bình thường. Họ bị ảo tưởng rằng mình khác biệt, và nhất định sẽ thắng… Họ càng có nhiều lựa chọn, tức là tình hình sẽ càng phức tạp và đòi hỏi nhiều kĩ năng. Nhưng lại kích thích làm cho người chơi tin tưởng vào quyết định của bản thân.
8. Phục vụ rượu miễn phí
Khi say, người chơi thường liều và đánh to hơn là khi họ còn tỉnh táo. Họ sẽ không tự ý thức được và sẵn sàng đốt hết tiền của mình cho nhà cái.
Hà Tường

Thứ Năm, 14 tháng 8, 2014

Bán hàng và hệ thống ống nước có gì giống nhau?


Bán hàng và ống nước có gì giống nhau?
Cứ mỗi phút trôi qua, khi công nghệ số làm thay đổi thế giới một cách "chóng mặt", nhu cầu và thị hiếu của khách hàng càng trở nên đa dạng, phong phú thì bài toán doanh số càng trở nên nan giải.

Bán hàng là cuộc chơi của những con số. Nhiều người vẫn nghĩ rằng điều làm nên một nhân viên bán hàng giỏi là dựa vào khả năng bẩm sinh của họ. Tuy nhiên, thực tế chứng minh thành công của một nhân viên kinh doanh phần lớn dựa trên thời gian, nỗ lực mà nhân viên đó dành cho công việc, cụ thể là dành cho "ống bán hàng".
"Ống bán hàng" hiểu đơn giản chính là quy trình kinh doanh của mỗi doanh nghiệp (DN).Cơ bản có thể bắt đầu với việc tiếp cận khách hàng tiềm năng, giới thiệu sản phẩm, báo giá, đàm phán thuyết phục và cuối cùng là ký hợp đồng. Khi một DN xác định rõ các bước trong quy trình bán hàng nghĩa là DN đã định hình được "ống bán hàng" và có thể bắt đầu với bài toán "tăng doanh thu".
Phần thưởng lớn cho người giải được bài toán. Về lý thuyết, đa phần DN đều có thể kể mạch lạc quy trình kinh doanh của mình. Tuy nhiên, đo lường được tỷ lệ chuyển đổi (conversion rate) qua từng bước lại là bài toán hay bị lãng quên. Lấy ví dụ, nhân viên A khi tiếp cận 100 khách hàng tiềm năng, thông thường chỉ có 45 khách hàng đồng ý lắng nghe sản phẩm, 25 người hỏi chi tiết báo giá và 10 người sau quá trình đàm phán thì quyết định mua hàng.
Tỷ lệ chốt đơn hàng ở đây là 10%. Việc xác định được tỷ lệ chốt đơn hàng của DN là điều cực kỳ quan trọng. Một nhân viên kinh doanh không đạt chỉ tiêu doanh thu có thể do "lười", không gặp đủ lượng khách hàng tiềm năng, hoặc do thiếu một kỹ năng nhất định dẫn đến tỷ lệ thành công trong bước đàm phán thuyết phục là "có vấn đề”.
Lật ngược câu chuyện, để cải thiện hiệu suất kinh doanh, người giám đốc kinh doanh cần một công cụ giúp mình xác định chính xác vấn đề bộ máy bán hàng đang mắc phải. Xác định đúng bài toán, trong trường hợp này, cũng quan trọng như việc tìm lời giải cho bài toán đó.
Một giải pháp quan hệ khách hàng khác biệt. Hầu hết các hệ thống quản trị quan hệ khách hàng (CRM) hiện tại đều tập trung vào rất nhiều tính năng và quy trình khiến việc sử dụng khó khăn và không hiệu quả, lại tập trung chủ yếu vào duy trì mối quan hệ với khách hàng (Customer Relationship) hơn là tối ưu hiệu quả bán hàng.
Việc áp dụng CRM vào DN thường không thành công hoặc tạo ra cảm giác "thêm việc" cho nhân viên mà không mang lại hiệu quả rõ rệt. Vì thế, DN có thể chọn lựa giải pháp Cloudjet SaleUP khi nhấn mạnh đến tính năng hỗ trợ (assist) và tối ưu (optimize), chứ không chỉ đơn thuần là quản lý và giám sát.
Hệ thống này ứng dụng triết lý Kanban giúp nhà quản lý cập nhật, đánh giá và phân tích dữ liệu bán hàng một cách khoa học và nhanh chóng. Mô hình Kanban chính là mô hình tối ưu đã giúp những công ty hàng đầu như Toyota tối ưu hoá hệ thống sản xuất Just-in-time của mình. Kanban cũng đang được những công ty công nghệ hàng đầu của Mỹ áp dụng vào việc quản lý quy trình.

Thứ Sáu, 18 tháng 7, 2014

Nước Mỹ quả là ‘ngu ngốc và lạc hậu’

Một bài phê bình người Mỹ bằng giọng điệu vô cùng “cay nghiệt với tinh thần nói thẳng nói thật rất chi tiết tới mười mấy luận điểm đanh thép” đã xuất hiện và lan truyền trên trang mạng Sina Weibo (một dạng Twitter của Trung Quốc). Tác giả tự xưng là dân Trung Quốc từng sống và học tập ở Mỹ, bài viết đã gây một cơn chấn động trên mạng với hơn 42.000 phản hồi.

Tất cả những quan điểm mà tác giả đã trải nghiệm và đánh giá về xã hội Mỹ thật là chân thật, và cho thấy trình độ phát triển của Mỹ quả là thua xa chế độ ưu việt của Trung Quốc. Sau đó nhiều trang báo mạng đã cho dịch nguyên văn bài phê bình này khiến làn sóng tranh luận lại càng bùng nổ khắp trong ngoài Trung Quốc, còn người Mỹ hình như họ đúng là ngốc đến mức chẳng biết có người đang chê bài mình thậm tệ. Hãy thưởng thức “bài phê bình” thông qua bản dịch sang tiếng Anh của trang Tea Leaf Nation, và được Songmoi.vn chuyển ngữ sang tiếng Việt.
 
Hoa Kỳ: Một quốc gia ngu ngốc và lạc hậu!
Tôi từng ở Mỹ một thời gian dài và giờ đây thì thấy hối hận vì sự lựa chọn này. Chúng ta đã bị mụ mẫm bởi truyền thông phương Tây luôn luôn làm cho ta nghĩ rằng Hoa Kỳ là một đất nước hiện đại. Nuôi hy vọng học tập khoa học tân kỳ của Mỹ để về phục vụ quê hương, tôi đã bằng mọi nỗ lực để theo đuổi “siêu cường” đó, thế nhưng kết quả lại thật đáng thất vọng.
(1) Mỹ chỉ là một cái làng thuần nông
Ở trường học thầy giáo vẫn dạy rằng công nghiệp càng phát triển thì môi trường lại càng bị xâm hại. Ví dụ như trong một thành phố công nghiệp bạn phải thấy ống khói khắp nơi, các xí nghiệp to khắp nơi và bụi cũng khắp nơi. Đó mới là biểu tượng của công nghiệp hóa! Thế còn Hoa Kỳ thì sao? Đố bạn tìm ra các ống khói, thảng hoặc mới thấy một vài cái nho nhỏ nhưng lại là thứ để trang điểm cho nhà dân. Thay vào đó là những dòng sông và hồ nước sạch khắp nơi nơi và chẳng có các nhà máy giấy và luyện thép nơi bờ sông.
 
Không khí trong lành và sạch là biểu tượng của một xã hội sơ khai và đó không thể là dấu tích của đất nước công nghiệp hóa !
(2) Người Mỹ chẳng hiểu gì về kinh tế
Các tuyến đường cao tốc tỏa đi mọi phương, có lẽ là đến mọi làng xóm, tuy nhiên khó tìm ra nổi một trạm thu phí! Thật là một sự phung phí khủng khiếp cơ hội kinh doanh! Khó có thể cưỡng nổi ý định của bản thân là dựng lên vài trạm thu phí và chắc chắn là chỉ trong vòng một tháng tôi sẽ có đủ tiền để mua một căn biệt thự nhìn ra biển. Ngoài ra, bên lề đường cao tốc bạn có thể thấy những mặt hồ tĩnh lặng còn hoang dã. Chính quyền để mặc cho lũ chim cư ngụ và vẫy vùng thỏa sức mà không nghĩ tới việc thiết lập các khu công viên trông ra hồ bán vé thăm quan để kiếm tiền. Rõ là người Mỹ không có đầu óc làm kinh tế.
(3) Ngành xây dựng Hoa Kỳ quả là quá thô sơ
Ngoài một số lượng nhỏ các thành phố lớn (mà bạn đã biết) thì không có nhiều những tòa tháp bê tông chọc trời. Hầu hết nhà cửa làm bằng gỗ và vài thứ vật liệu lạ khác. Sử dụng gỗ thô sơ để xây nhà thì dường như những nền kiến trúc của đất nước này còn chưa qua thời phong kiến!
(4) Lối tư duy của người Mỹ ngây ngô và lạc hậu
Khi mới tới Mỹ tôi thuê một cái xe kéo chở hành lý giá 3 USD, nhưng lại không có tiền lẻ. Một người Mỹ thấy tôi có nhiều đồ nên đã trả 3 đồng đó và thuê xe cho tôi. Người Mỹ thường cởi mở và hỏi xem tôi có cần giúp đỡ gì không. Ở nước tôi, đã qua thời của Lôi Phong vào những năm 50 và 60 thế kỷ trước cho nên bây giờ thì cái lối cư xử đó quả là quá lạc hậu! (Lôi Phong là thanh niên thời phong trào thi đua cộng sản Mao, người từng được nêu gương sáng về đạo đức hy sinh bản thân).
 
Thực chất đạo đức của cái thời kỳ Lôi Phong đó, con người ta rất đạo đức giả, nhưng bây giờ thì chúng ta không theo lối mòn đó nữa. Chúng ta tiến hành mọi việc giờ đây một cách trần trụi và đó mới là hiện đại hóa! Bởi vậy lối tư duy của Mỹ lạc hậu hơn chúng ta vài thập kỷ và không có dấu hiệu nào cho thấy rằng họ có khả năng đuổi kịp chúng ta.
(5) Người Mỹ không biết đến thú ăn chơi
Có một đêm tôi lái xe đi cùng một bạn học đến thành phố khác, bất thình lình mấy con nai nhảy xổ ra đường. Anh bạn lập tức phanh gấp và đổi hướng để tránh tai nạn. Trường hợp kiểu này thường xảy ra và sự va chạm với một con nai cũng đủ để làm vỡ tan chiếc ô tô. Chính phủ Mỹ đúng là không biết cách quản lý chuyện này như thế nào… Và người Mỹ quả thực không biết thú vui thưởng thức thịt thú rừng, họ không có quán đặc sản chuyên thịt thú rừng, họ không bao giờ biết đến khẩu vị đối với thịt thú rừng thơm ngon hay lợi nhuận! Người Mỹ sống cùng động vật hoang dã hàng ngày và còn đưa ra những biện pháp để bảo vệ chúng. Đó quả thật là một xã hội sơ khai.
(6) Người Mỹ không biết tự trọng
Các giáo sư ở trường đại học Mỹ không có bộ dạng hoành tráng, họ không hề có cái phong thái của những giáo sư đạo mạo. Như vị giáo sư D… là một giáo sư về tâm lý học rất nổi tiếng, thế nhưng trong giờ giải lao thì ông ta lại ăn bánh quy trong phòng làm việc với các sinh viên của mình, bàn luận về bộ phim nói về cờ bạc của sinh viên có tên “21” và nữ nghệ sĩ Trung Quốc Chương Tử Di (Ziyi Zhang). Ông ta không hề có cái vẻ đường bệ của một nhà khoa học, cho nên tôi thực sự cảm thấy thất vọng.
 
Ngoài ra, các nghiên cứu sinh sau tiến sĩ chẳng bao giờ đưa học vị “PhD” lên danh thiếp của họ và họ không biết cách thể hiện ra ngoài vị thế của mình. Những người được đào tạo bởi các giáo sư kiểu như vậy sẽ chẳng thể nào biết cách đi đứng, nói năng nếu như họ trở thành những quan chức chính phủ… Có vẻ như các công chức Trung Quốc còn biết cách thu hút sự kính trọng của người dân; ngay cả một vị thủ trưởng một văn phòng không mấy quan trọng ở nước tôi còn tỏ ra đường bệ hơn cả Tổng thống Hoa Kỳ. Không có gì phải ngạc nhiên khi người ta nói công dân hạng nhất ở Mỹ cũng chỉ giống công dân hạng ba ở Trung Quốc.
 
(7) Học sinh Mỹ thì thật là khổ và thiệt thòi
 
Ngay từ những buổi học đầu cấp khi chúng bước vào con đường học tập, chúng chỉ được học về cách sống cách sinh hoạt cách vệ sinh và tự vệ bản thân, mà chẳng được khuyến khích ý chí gì về tương lai để trở thành các lãnh đạo! Lớp học cũng rất vô tổ chức, chẳng hề có chia ban bệ, cơ cấu các chức danh như lớp trưởng phó, quản ca, tổ trưởng hay lớp phó vệ sinh, sao đỏ sao đen gì sất… chỉ toàn là nhăng nhố cả lượt. Và tình hình học tập của trẻ con Mỹ thì thật là tồi tệ, nếu sau giờ học mà không có bài tập về nhà thì đố cách nào mà cha mẹ có thể kè kè bên chúng với chuyện học hành thế nào, kiến thức ra sao.
 
Thua xa ở Trung Quốc chúng ta, cha mẹ có thể cả ngày cả đêm ra rả nói chuyện học nữa học mãi với con cái. Đặc biệt có một điều tôi thấy trẻ con Mỹ bị thiệt thòi là môi trường học tập của Mỹ quá chú trọng nhiều đến giáo dục đạo đức, làm cho trẻ nhỏ chỉ ước mơ để trở thành công dân tốt, mà không có lý tưởng cao cả gì hết về sự nghiệp. Mà thời buổi bây giờ chỉ là một công dân tốt...  thì thật là một khái niệm cũ kỹ.
 
(8) Bệnh viện Mỹ thật ngu ngốc và rườm rà
 
Người Mỹ cũng hay làm to chuyện với chỉ chút ốm đau về bệnh tật. Đầu tiên, họ phải đến gặp bác sĩ, sau đó bác sĩ mới cho một đơn thuốc. Một số người còn phải tham khảo ý kiến từ dược sĩ rồi mới được đi mua thuốc. Và khi mua thuốc, họ phải đi đến siêu thị để tự mua. Quá ư là bất tiện và lạc hậu so với chúng ta ... Tôi không hiểu lý do tại sao người Mỹ lại tách bạch giữa bác sĩ và mua thuốc, lợi ích tách khỏi trách nhiệm. Rõ ràng là các bệnh viện Mỹ thật dốt vì không biết cách làm thế nào để kiếm tiền! Tại sao lại đi nói với bệnh nhân về tên của thuốc cơ chứ? Họ có thể độc quyền bán thuốc ngay cho bệnh nhân hay chỉ định nhà thuốc mà, và nâng giá thuốc thoải máinữa. Có rất nhiều cơ hội kinh doanh tốt mà họ không hề biết, rõ ràng là cái nền kinh tế thị trường kiểu tư bản chủ nghĩa này sẽ đi đến cái chết chắc.
 
(9) Tư duy công chúng Mỹ thật là chán ngán
 
Đôi khi tôi đã phải phát cáu điên lên, mất hết kiên nhẫn với sự thiếu hiểu biết và ngu ngốc của họ. Ví dụ, rõ ràng là họ đều biết rằng Trung Quốc có đầy đủ các đài truyền hình và báo chí, vậy mà họ lại cứ như ngớ ngẩn không biết gì vì hay hỏi tôi mộtcâu rất ngốc: "Trung Quốc có một tờ báo à!?" Thật là ngốc quá; chúng tôi không chỉ có báo chí, chúng tôi còn có cả một cơ quan cấp Phòng, Sở, Bộ, trên cả Bộ ở Trung Ương gọi là Ban Tuyên truyền để chỉ đạo việc làm báo. Nhìn vào tờ báo của chúng tôi mà xem, nó thật đẹp giống như nghe một bài thánh ca vậy, nó không giống như một tờ báo Mỹ toàn những ý kiến của ​​công chúng rất là lộn xộn, thậm chí dám xúc phạm cả đến Tổng thống Hoa Kỳ... Trung Quốc chúng tôi không bao giờ lại đi công bố công khai các vụ bê bối của các nhà lãnh đạo, làm như vậy thì sau này ai còn muốn trở thành lãnh đạo?
 
(10) Mặt tinh thần người Mỹ là sự trống rỗng
 
Có một điều tôi không thể đồng quan điểm với họ là: đa số người Mỹ đều cầu nguyện trước mỗi bữa ăn, họ hay ngây thơ nói câu "God bless America". Thật lố bịch, nếu Đức Chúa Trời mà ban phước cho Mỹ, thì làm thế nào mà nước Mỹ lại ngu ngốc như những điều tôi kể ở trên, sự lạc hậu và cuộc sống đơn sơ như vậy? Nhất là việc liên tục ca tụng và tin tưởng vào Thiên chúa là gì? Trong khi ai cũng biết những điều tốt đẹp của Thiên chúa thực ra luôn hiện hữu trong chính mỗi cá nhân. Trong khi ở ta, sẽ là thực tế hơn để dành thời gian đó ca ngợi ông chủ của bạn! Đó mới là cách suy nghĩ hiện đại!
 
(11) Họ cứ luôn lãng phí thời gian
 
Người Mỹ cũng chẳng biết sử dụng thời gian gì hết. Họ cứ luôn lãng phí thời gian để xếp hàng… Chúng ta, dân Trung Quốc rõ ràng là thông minh hơn nhiều. Không bao giờ lại phí công chờ đợi hay mỏi gối để tạo nên một hàng dài im lìm như vậy. Chúng ta luôn có những thủ thuật khéo léo để thu xếp một vị trí trước người khác, thậm chí có nhiều người còn xuất sắc đến mức có thể tìm ra “cửa sau” để xong việc trước.
 
(12) Người bán hàng Mỹ chẳng có chút trách nhiệm
 
Hệ thống các cửa hàng ở Mỹ thực sự là không có chút ý thức nào: Bạn có thể trả lại đồ đã mua sau hàng tuần mà không cần đưa ra lý do. Làm thế nào mà anh có thể dễ dàng cho tôi trả lại hàng hóa mà không tranh cãi với tôi một chút nhỉ? Không thể tin nổi, người bán hàng Mỹ chẳng có chút trách nhiệm gì với tài sản của doanh nghiệp.
 
 
(13) Cảm giác sống không an toàn
 
Một điều không hay ở Mỹ nữa là cảm giác sống không an toàn, vì tôi thấy đa phần dân Mỹ không có thói quen cẩn trọng cửa đóng then cài hay lắp thiết bị chống trộm ở nhà (95%). Một điểm lạ nữa là bọn móc túi chúng nó trốn đâu tiệt, khiến ra đường cứ phải nơm nớp lo tìm kiếm chúng để phòng.
 
(14) Dân Mỹ đúng là đồ chết nhát
 
95% lái xe ở Mỹ chẳng bao giờ dám vượt đèn đỏ, cho dù đến 99% dân Mỹ có xe hơi. Cách họ lái xe cũng rất kỳ quặc, xe cộ nườm nượp trên đường nhưng chẳng hề nghe thấy họ bấm còi, quá là phí phạm thiết bị như vậy! Phố xá thì cứ im lìm như thể đấy không phải đường giao thông, chẳng hề có chút sinh khí nào, không bằng thậm chí một thành phố cấp tỉnh của chúng ta.
 
(15) Dân Mỹ cũng rất nghèo nàn về cảm xúc
 
Tôi cam đoan rằng có tới 95% nhân viên ăn lương ở Mỹ không bao giờ nghĩ đám cưới của cấp trên có là điều gì với họ. Do đó, họ không bao giờ có thể tìm thấy một lý do nào để quan tâm đến lãnh đạo của họ. Ở Trung Quốc, quần chúng có bao giờ ngu mà chịu bỏ lỡ một cơ hội để quan tâm đến các nhà lãnh đạo? Nói cách khác, người Trung Quốc cũng không dám làm vậy? Nhìn lại thì thấy thật tự hào vì dân ta (Trung Quốc) quả là tình cảm nhất thế giới.
 
(16) Xã hội vận động bất hợp lý
 
Một trật tự nữa ở Mỹ cũng cho thấy xã hội này có gì đó bất hợp lý. Bởi vì có tới 99% dân Mỹ đều trải qua các bước sống như đi học, nhận việc làm, thăng tiến, mua nhà v.v. mà họ chẳng hề biết tí gì về lý thuyết “hong bao” tức là chuyện đưa “phong bì” ?
 
(17) Coi thường lãnh đạo
 
Thêm một ví dụ nữa rõ mồn một về xã hội thô thiển của Mỹ, khi nhìn bức ảnh một sự kiện trọng đại ở Nhà Trắng, cho chúng ta thấy đất nước này thật đáng coi thường. Trong buổi truyền hình trực tiếp cuộc truy kích tên trùm khủng bố Bin Laden ở phòng tình huống ở Nhà Trắng, tập trung toàn bộ lãnh đạo cao cấp nhất của cường quốc số 1 thế giới… tôi thấy họ chẳng ra sao cả.
 
Ai đời Tổng Thống cả một quốc gia hùng mạnh như Mỹ mà trong buổi họp quan trọng bậc nhất như vậy lại bị nhồi nhét rúm ró một góc, ông Obama tội nghiệp ngồi khép nép như kẻ chầu rìa hóng chuyện, nhìn rất buồn cười. Sự thiếu tôn trọng này khiến Tổng Thống Mỹ còn kém oách hơn cả một vị trưởng thôn ở ta.
 
Phòng họp quan trọng như vậy ở Nhà Trắng vậy mà nhìn trong ảnh thấy nó thiếu thốn đáng xấu hổ. Vừa nhỏ vừa trống tuếch, không hề có chút trang trí sơn phết cầu kỳ gì hết, không xứng bằng một phòng họp cấp phường của Trung Quốc ta. Thậm chí trên bàn còn chẳng có nổi tí hoa quả, bia hơi hay vài bao thuốc lá thơm… thế mà dám vỗ ngực xưng là cường quốc số 1. 
 

Thứ Năm, 26 tháng 6, 2014

Bí quyết lập nghiệp của triệu phú Ba Lan

Tomas Gorny có tuổi thơ nghèo khó tại Ba Lan, từng bỏ học và đến Mỹ năm 17 tuổi khi chẳng biết tiếng Anh, nhưng giờ anh đã trở thành triệu phú sau hàng loạt thất bại.
Việc này thoạt nghe như một bộ phim của Hollywood. Nhưng đó đúng là câu chuyện cuộc đời của Tomas Gorny - nhà đồng sáng lập kiêm CEO hãng viễn thông Nextiva, iBoost và IPOWER. Những kinh nghiệm lập nghiệp của anh đã được đăng tải trên Entrepreneur.
Tomas-4481-1403599888.jpg
Tomas Gorny giờ đã nắm trong tay nhiều công ty trị giá triệu USD. Ảnh: Nextiva
1. Tập trung vào sáng tạo
Bài học lớn nhất của Gorny chính là tập trung vào sáng tạo, để đam mê chỉ đường thay vì đuổi theo tiền bạc. Chạy đua huy động vốn và tập trung vào chiến lược rút chân đã khiến Gorny thất bại nhiều lần. Nhưng khi anh chuyển hướng tập trung sức lực vào việc sáng tạo, tiền lại tự động tìm đến.

2. Đừng bao giờ hài lòng về chất lượng, đặc biệt là về nhân lực
Chất lượng luôn phải ở đỉnh cao. Và việc này cần được áp dụng với cả những người xung quanh bạn, từ bạn bè đến nhân viên. Gorny cho biết khi chơi với những người quá tập trung vào tiền bạc và lối sống xa hoa, anh đã bị xao nhãng theo và mắc nhiều sai lầm tài chính. Từ bài học này, anh chỉ tuyển những người mình thực sự tự hào khi làm việc cùng. Việc này đã tạo ra môi trường chất lượng trong công ty, khiến hiệu quả tương tác với khách hàng cũng tăng lên.

3. Chỉ sản phẩm tốt mới có thể tồn tại
Trên thị trường luôn có rất nhiều thông tin, và nhiệm vụ của các nhà khởi nghiệp là tranh giành sự chú ý của khách hàng. Tuy nhiên, chỉ khi nào tung ra sản phẩm hoặc dịch vụ tốt nhất, bạn mới có thể thỏa mãn nhu cầu của họ. Một sản phẩm sẽ được chứng thực khi khách hàng không chỉ gắn bó mà còn giới thiệu chúng cho bạn bè của mình.

4. Quyết định trên góc độ của khách hàng
Khi Gorny lần đầu tới Mỹ, anh nhận ra rằng mình cần mua giày. Nhưng trong dịp Quốc khánh, cửa hàng lại bán hai đôi với giá rẻ nửa. Gorny đã rất khó xử, vì anh chỉ cần một. Việc đó đã trở thành bài học sau này cho Gorny, khi mỗi lần quyết định, anh đều đứng trên quan điểm của khách hàng. Đó là lý do vì sao công ty của anh chỉ tập trung vào việc cung cấp các sản phẩm giúp khách hàng thỏa mãn nhiều nhu cầu cùng một lúc. Các chương trình khuyến mại cũng cũng phản ánh chính xác điều khách hàng cần và giúp đơn giản hóa quá trình quyết định của họ.

5. Quá khứ không phải là tương lai của bạn
Từng cực kỳ nghèo khó, mất hết tài sản và phải làm thợ giặt thảm trước khi gây dựng được nhiều công ty triệu USD, Gorny khuyến khích các nhà khởi nghiệp nhận ra rằng quá khứ và hoàn cảnh hiện tại chẳng thể quyết định khả năng thành công của bạn trong tương lai. Điều duy nhất có tác động là bản thân bạn và sự sẵn sàng nỗ lực làm việc.

Hà Thu
 

 
 

Thứ Hai, 16 tháng 6, 2014

“PHAO CỨU SINH” CHO NHỮNG NHÀ EMAIL MARKETING




EQVN Blog – Người làm email marketing và content marketing có nhiều phương án và chiến lược khi họ thực thi kế hoạch của mình. Các nhà email marketing có người thì thích chiến thuật canh thời gian để gửi email, có người thì thích thử nghiệm, người lại thích tối ưu hóa thiết kế tổng thể, song chiến thuật nào mới mang lại hiệu quả cao nhất? Chiến thuật nào cần được tập trung nhiều hơn?
Các nhà email marketing tập trung thời gian cho việc sáng tạo (23%) chỉ đạt hiệu quả ở mức trung bình trong khi đó, những người tập trung vào chiến lược (22%) mới là người có hiệu quả email cao hơn hẳn. Rõ ràng điều đó cho thấy vấn đề phân phối cũng quan trọng tựa như nội dung mà bạn cung cấp đến cho người tiêu dùng của mình vậy.
Lấy ví dụ minh họa, bạn nghĩ sao khi có đến 72% trong tổng số các nhà marketing thử nghiệm tiêu đề của email trước khi gửi đến danh sách người nhận trong khi chỉ 15% thử qua cách email và hình ảnh thể hiện ra sao trên mobile ở phía bên kia người nhận. Và sự thật 75% người dùng mobile “nhiều khả năng” xóa những email nếu chúng không hiển thị rõ ràng trên điện thoại của họ, do đó thất bại trong tối ưu cho email cũng đồng nghĩa bạn đã làm giảm hiệu quả của chiến dịch, nếu không muốn nói là của toàn bộ chiến lược của thương hiệu.
Đây chỉ là một trong nhiều khía cạnh đáng xem xét khi bạn muốn cải thiện hiệu quả chiến lược email marketing. Và may mắn thay khi giờ đây những nhà email marketing đã có “phao cứu sinh” trong tay, hi vọng với “phao” này bạn sẽ có được một chiến lược email được tinh chỉnh và hiệu quả hơn như mong muốn:
Email Marketing CheatSheet

Thứ Bảy, 14 tháng 6, 2014

Những thương hiệu nổi tiếng một thời ở Sài Gòn

Hiện vật của hãng xà bông Trương Văn Bền
Hiện vật của hãng xà bông Trương Văn Bền
Có thể nói Sài Gòn là cái nôi, nơi sản sinh rất nhiều thương hiệu Việt. Trải qua nhiều biến cố lịch sử, nhiều thương hiệu đã mất đi hoặc bị thâu tóm, sóng sau đùa sóng trước, rồi lại nảy nòi những thương hiệu mới. Nhưng dù có mất đi hay còn tồn tại, thay tên, đổi chủ, những dấu ấn thương hiệu cũ, mới vẫn đọng lại với những bài học luôn còn nguyên giá trị trong công cuộc hội nhập kinh tế hiện nay.

Cho dù hiện nay có rất nhiều thương hiệu nổi tiếng, hàng chất lượng cao, nhưng những bậc cao niên sinh sống ở Sài Gòn cho đến nay vẫn nhắc hoài xà bông Cô Ba, kem Hynos, kem Perlon, nước tương Nam Dương Con Mèo Đen, nước mắm Liên Thành, càri Việt Ấn… Những thương hiệu có xuất thân từ Sài Gòn một thời nổi tiếng khắp cả nước ấy, có thương hiệu được tiếp nối sản xuất đến bây giờ, có thương hiệu đã đi vào dĩ vãng, chỉ còn trong ký ức người cao tuổi và những hình ảnh còn lưu lại.

Vì sao người tiêu dùng nhớ

Ông Nguyễn Văn Đắc, 73 tuổi, hiện sống ở đường Cách Mạng Tháng Tám, quận Tân Bình vẫn cứ yêu cầu con cháu mình mua nước mắm là phải hiệu Liên Thành, còn nước tương phải đúng Con Mèo Đen. Các con ông cho biết, năm xảy ra vụ những sản phẩm nước tương có chứa chất 3-MCPD bị người tiêu dùng từ chối, ông Đắc vẫn một mực không đổi sang ăn nước tương hiệu khác. 

Mỗi ngày, ông theo dõi thời sự, xem xí nghiệp Nam Dương thay đổi công nghệ thế nào. Ông bào chữa thay cho nhà sản xuất “vì chất 3-MCPD là một phát hiện mới của khoa học, chứ họ vẫn sản xuất nước tương chất lượng, họ biết mình tin dùng thì họ sẽ thay đổi công nghệ để sản xuất cho phù hợp tiêu chuẩn chất lượng mới thôi”. Ở đây, có bài quý giá xây dựng được niềm tin, sẽ có sự chung thuỷ nơi người tiêu dùng.

Giữa hàng trăm nhãn hiệu xà bông, mỹ phẩm ngoại nhập hay được sản xuất sau này, một số thương hiệu Việt Nam vẫn tiêu thụ được. Xà bông Cô Ba (nay đã thuộc sở hữu nước ngoài) vẫn được bán sỉ trong chợ Kim Biên và bán lẻ ở một số chợ tại TP.HCM. Năm 1930, hãng xà bông Trương Văn Bền được thành lập tại khu vực chợ Kim Biên bây giờ. 

Nhiều người nói ông Trương Văn Bền sản xuất xà bông Cô Ba từ dừa, nhưng quan trọng là công thức sản xuất của ông tạo nên xà bông có mùi thơm không lẫn lộn với hiệu khác và khiến người ta không cần nhìn, chỉ nghe mùi đã biết đó là xà bông Cô Ba của hãng Trương Văn Bền. 

Thế nhưng, tiểu thương cho rằng xà bông Cô Ba để lại ấn tượng lâu bền chính là gương mặt người phụ nữ Việt Nam phúc hậu in trên bao bì, nên thuở xưa khi xà bông Cô Ba – xà bông thơm đầu tiên của Việt Nam ra đời, Cô Ba gần gũi đã đánh bạt xà bông thơm của Pháp, nhập cảng từ Marseille nhờ phẩm chất tốt, giá thấp, thậm chí còn xuất sang Hương Cảng, qua châu Phi và Tân Đảo. Và cái gì ban đầu tạo ấn tượng mạnh mẽ thì khiến người ta nhớ lâu và chưa muốn quên.

Sài Gòn, nơi đất lành chim đậu, dân tứ xứ đổ về mang theo ý chí lập nghiệp, làm nảy nòi những thương hiệu cha truyền, con nối. Những người sống ở khu vực Chợ Lớn rất quen với hiệu giày Long Thành có trên 50 năm. Ông Trần Văn Sái, rời Hà Nam di cư vào Sài Gòn, làm nghề sửa, ráp xe, tình cơ ông gặp người anh con bác ruột làm nghề thợ giày nên theo học. Rành nghề, ông mở tiệm năm 1939 và chăm chỉ lập nghiệp bằng nghề làm giày. 

Cụ bà Bùi Thị Thơ đã cùng các con chung tay bồi đắp cho cơ sở giày dép da Long Thành. Ông Trần Hữu Thành tiếp quản sự nghiệp từ cha mẹ, đã lập tức đăng ký nhãn hiệu độc quyền nhằm bảo vệ thương hiệu. Nay ông Thành đã mở rộng mạng lưới tiêu thụ ra nhiều tỉnh, thành.

Một thương hiệu “cha truyền con nối” khác rất quen thuộc vời các bà nội trợ là càri Việt Ấn. Ông Châu Tư tức Chu Vinh Cơ và gia đình nhà họ Châu đã tìm tòi những cây hương liệu quý để sản xuất bột càri, ngũ vị hương, bột hồi, quế, nghệ, bột điều màu... và sáng lập ra một cơ sở sản xuất gia vị Việt Ấn – VIANCO vào năm 1958. 

Sau năm 1975, xưởng sản xuất có tạm ngưng và bắt đầu hoạt động lại vào năm 1985 với nhiều khó khăn ban đầu vì thương hiệu bị lãng quên sau một thời gian. Sau đó ba năm, Việt Ấn đã hợp tác liên doanh với công ty Chinavico (của Úc) và thành lập xí nghiệp liên doanh VIANCO. VIANCO phát triển thêm nhiều nhóm sản sản phẩm, đặc biệt, nhiều gia vị có chứa tinh dầu tốt cho sức khoẻ.

Càri Việt Ấn được người tiêu dùng “mẹ truyền con nối”. Bà mẹ dùng càri Việt Ấn rồi truyền tình yêu gia vị đó cho con gái, hay con dâu. Gia vị truyền thống của VIANCO vẫn tràn đầy sức sống trong thời đại mới. Hiện nay, ông Châu Thinh Lân, con út ông Châu Tư, đang nhận lấy trách nhiệm phát triển liên doanh VIANCO.

Chuyện xưa nhưng thời sự nay

Cuộc vận động “Người Việt Nam dùng hàng Việt Nam” không phải mới mấy năm gần đây. Thế hệ doanh nhân xưa đã ý thức tinh thần này qua cái tên họ đặt cho công ty hay qua những chương trình quảng bá.

Với doanh nhân Trương Văn Bền, khi đã định hình được tên tuổi sản phẩm và thị trường tiêu dùng, ông đặc biệt chú trọng vào khâu quảng cáo, khuếch trương thương hiệu. Những người sinh sống lâu năm ở Sài Gòn nhớ trong suốt thời gian dài hầu hết báo chí thời đó đều đăng mục quảng cáo “Người Việt Nam nên xài xà bông Việt Nam” của hãng Xà bông Trương Văn Bền.

So với nhiều thương hiệu có tên tuổi của đất Sài Gòn xưa, Vinabico có thâm niên ngắn hơn vì chỉ mới xây dựng từ năm 1974. Thế nhưng “con thiên nga Vinabico” vẫn được người ta nhớ vì cái tên doanh nghiệp là “Việt Nam bánh kẹo công ty” mà ông Trương Hy – người sáng lập – đặt như sự khẳng định năng lực sản xuất và chất lượng hàng Việt Nam. 

Khi ông bàn giao công ty cho Nhà nước vào năm 1978, đã có ý kiến thay đổi tên công ty. Nếu ông Nguyễn Văn Khá, giám đốc công ty lúc đó không kiên quyết thuyết phục giữ lại tên thì chưa chắc công ty phát triển và khi liên doanh với tập đoàn Kotobuki (Nhật), đối tác đã thừa nhận thương hiệu Vinabico không thể mất trong liên doanh. 

Sau này, mỗi thương hiệu dù có lối đi riêng để tồn tại và phát triển, nhưng giá trị vô hình của hai chữ Việt Nam là điều đáng để nhớ trong xây dựng thương hiệu.
Theo Sài Gòn Tiếp Thị